---Cùng lúc đó tại nhà Allan, London, England ---
Một Portal phát ra ánh tím hiện lên trên cánh cửa, nó là cánh cổng nối liền với căn phòng của Evelina. Từ trong vòng tròn ma thuật đó, Elina nhẹ nhàng bước ra, như thể vừa đi xuyên qua một tấm gương soi ma thuật.
“Oh, vắng nhà sao?”
Nữ tiến sĩ ngạc nhiên khi cả phòng tối thui, không âm thanh, không có sự hiện diện của ai khác. Cô cất giày lên kệ rồi hai tay vỗ vài cái. Thiết bị đèn đáp lại tiếng vỗ tay, ánh sáng đã trở lại với phòng khách. Không có sự hiện diện của Allan và Yona, cũng không có âm thanh náo nhiệt thường ngày của hai đứa trẻ, một chút hụt hẫng dấy lên trong lòng Elina. Sau tất cả, mỗi ngày tại thế giới này luôn tràn ngập tiếng cười của ba người họ.
“Hm?”
Khi kiểm tra điện thoại, bấy giờ cô mới thấy tin nhắn từ Allan. Cả trên bàn ăn cũng có một tờ giấy với dòng chữ mang lời nhắn tương tự.
[Em và Yona mới được khách thuê đi một chuyến xuống Dungeon nên có lẽ sẽ về nhà trễ tối nay. Có $100 trên bàn nếu chị muốn ship đồ ăn qua mạng. Còn không thì chị có thể lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm lại để dùng ngay nếu. Ngoài ra, chị có thể tận hưởng bữa tối trong lúc theo dõi buổi stream phượt dưới Dungeon của bọn em qua kênh Allan Channel.]
“Xem ra ai cũng bận bịu cả.”
Elina đặt tay trước miệng mà cười khúc khích thành tiếng. Dù không hiện diện ở đây, cô vẫn có thể cảm nhận được cách mà Allan giúp đỡ cô. Học xong với Evelina, cô đã được các thiết bị Magic Tool nơi đó làm sạch cơ thể, thành ra cô chỉ cần thay quần áo. Nữ tiến sĩ lấy cái bánh burger bò trong tủ lạnh ra rồi đặt vào microwave hâm nóng. Cô đồng thời lấy dĩa salad rau diếp với cà chua trộn với sốt BBQ. Cô bật TV thông minh bằng iPad trên bàn, mở kênh của Allan qua đường dẫn trong tin nhắn điện thoại.
Ngồi trên bàn ăn với bữa tối, cô khui lon nước soda uống một ngụm. Dòng nước mát lạnh đầy bọt nước, vị ngọt lịm của đường và vị chua của chanh đã rửa trôi mọi mệt mỏi của cô. Elina bắt đầu dùng bữa khi dõi theo buổi stream, cô không khỏi cảm thấy có phần khôi hài. Allan đã đi vào nơi nguy hiểm, ấy thế mà cách cậu ấy nói chuyện trên buổi stream lại chẳng khác gì lúc chơi game là bao. Vẫn giọng nói vui tươi thường ngày, vẫn biểu cảm cười đùa mà cô thường thấy. Cách mà Yona phải lo lắng và nói lời khuyên ngăn với chàng trai. Ấy vậy mà trong tình huống đó, Allan vẫn có thể biến nó như một show truyền hình giải trí.
Dù vẫn không rõ số phận đưa đẩy thế nào mà đến thế giới này. Song Elina vẫn cảm thấy may mắn khi được sống lại, gặp lại con gái và có một người tốt chấp nhận gia đình cô tại thế giới này. Thế nhưng, những biến cố trong quá khứ và chuyện đã xảy đến với Allan, nó khiến cô không thể hoàn toàn an tâm được. Một nỗi lo sợ vẫn ẩn mình đâu đó trong tâm trí cô, chờ đợi biến cố đến và khiến cô hoảng loạn.
“Không được, mình đã học hỏi Dr Evelina là để chuyện đó không xảy đến mà!” Elina lắc đầu hai bên như để giũ bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi tâm trí. “Hy vọng mình sẽ sớm hoàn thành được thiết bị nào đó cho hai đứa nhỏ-“
Bam
“Eh?”
Màn hình stream đột ngột dừng lại, nó cắt ngang suy nghĩ và lời độc thoại của Elina. Sau vài cái chớp mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, cô vuốt màn hình điện thoại lướt xuống phần bình luận để kiểm tra.
[Eh? Stream trục trặc à?]
[Hay đây là lúc: kỳ sau tại Allan Channel, liệu chúng ta sẽ gặp boss ẩn nào!]
[Ai đó gọi trợ giúp gấp đi!]
[Ôi không, YONAAAAA!]
[Skill issue]
“…”
Thấy tình hình không khả quan, Elina nập tức đứng dậy khỏi bàn. Cô lấy ra từ Bag of Holding một cái hộp Magic Tool mới chế tạo. Khi bấm nút trên thiết bị nhỏ như cục rubik, nó liền to lên và hình thành như một drone có tay. Drone đó lập tức xách đồ ăn nước uống theo trong khi Elina mạng giày và rời khỏi phòng chung cư.
“Gọi giùm ta một chiếc taxi đến đi!”
Elina đưa ra chỉ thị, Drone lập tức thực hiện chức năng gọi điện thoại. Trong khi đó, một tay của cô thì cầm cái burger mà gặm, tay còn lại thì đang gọi số điện thoại khẩn cấp, hai chân thì không ngừng bước nhanh rời khỏi chung cư.
“…Liệu hai đứa trẻ sẽ ổn chứ?”
Sau khi đi thang máy xuống tầng trệt và bước ra khỏi chung cư, Elina ngước nhìn đỉnh của cánh cổng Dungeon, lòng không khỏi nguôi ngoai. Cô biết rằng không thể trực tiếp xuống nơi nguy hiểm đó để cứu nổi Allan và Yona. Thế nên, điều duy nhất khả thi mà nữ tiến sĩ ấy có thể là là gọi trợ giúp và đến nới đó, đồng thời cầu nguyện rằng bi kịch sẽ không ập đến gia đình cô một lần nữa.
--- Bên dưới Dungeon, London, England---
“Không ngờ… dưới Dungeon lại có thứ thế này…”
Allan thở nặng nhọc, cả bộ giáp của cậu đầy vết lõm hình tròn, mũ sắt đã trở nên móp méo, kính bảo hộ bị vỡ và để lộ phần trán đang bị chảy máu xuống mắt. Cơ bắp hai chân cậu đang được căng cứng để không phải quỵ xuống. Khung cảnh hang tối được thắp sáng bởi nguồn sáng lờ mờ của nấm phát quang, nó càng mờ ảo hơn khi thị giác cậu đang yếu đi do kiệt sức.
Dưới chân Allan là vô số vụn hạt giống kích thước lớn như Greater Man Eater Plant, song nó bốc lên chuối và mật ong. Màn đêm trước mặt chàng trai gamer đang che giấu một sinh vật khổng lồ, thế nhưng lại không che khuất được tiếng vỗ cánh của côn trùng. Vẫn là tiếng vo ve khó chịu liên tục vang vọng, thế nhưng âm lượng nó mang lại lớn gấp trăm lần bình thường, cả hành lang quanh hang lúc này đang bị lấp đầy bởi ngọn gió lớn từ đôi cánh đó!
Zap
“Xin lỗi… nếu hiệu suất của em tốt hơn… thì anh đã không phải bị thương rồi…”
Yona nói một cách ngắt quãng, giọng nói của cô bé bị nhiễu bởi tiếng tí tách của dòng điện. Vô số vết trầy trên mặt và người cô bé, để hở ra màu xám kim loại bên dưới. Cánh tay lỏng lẻo cô bé robot hiện tại chỉ đang được nối với vai bằng những sợi dây điện. Yona hiện tại đang ráng dùng tay còn lại để cố định cánh tay có thể bị đứt và lăn lóc trên đất bất cứ lúc nào.
“Lỗi gì chứ…” Allan nói, hơi thở nặng nề khiến câu nói của cậu bị ngắt quãng liên tục.
Bang bang bang
“RÚT LUI, RÚT LUI NGAY!”
Cide đứng trước hai anh em mà kêu lớn, tay liên tục bóp cò súng để bắn thứ to lớn trước mắt mình. Ánh lửa từ những phát đạn thắp sáng lên trong màn đêm rồi lại vụt tắt liên tục. Thứ đang lơ lửng trước mặt ba người họ là một sinh vật dị dạng với cơ thể đầy dây leo thực vật, vô số cái đầu ong nhưng lại có miệng cây ăn thịt đầy răng nhọn, trên lưng chúng là đôi cánh côn trùng đang vỗ liên tục. Trên cơ thể nó chỉ có vài lỗ đạn nhỏ, không đáng kể. Những phát đạn lửa từ Hunter lại không thật sự đủ để khiến nó e sợ!
“Dưới Dungeon… thường có Monster mạnh thế này sao?” Allan dùng khẩu súng điện trong tay mà bắn phụ, chân cậu tiếp tục lùi bước về vào hành lang lối vào.
“Làm quái nào mà có chứ!” Cide nghiến chặt răng mà cằn nhằn, tay vẫn không quên việc bóp cò khẩu súng trường. “Nếu có thì tôi chẳng dại gì đi xuống đây rồi!”
“Thứ Monster này… kỳ dị như con bọ cạp có cánh… mà tôi thấy trong mơ…”
Tâm trí chàng trai gamer không khỏi liên tưởng về thứ giấc mơ siêu thực trước đó. Monster kỳ dị hơn, to lớn hơn, hùng mạnh hơn lẽ thường. Lúc đầu cậu cảm thấy hồi hộp và trông đợi một trận chiến đầy thử thách nhưng thú vị. Tuy nhiên lúc này đây, nỗi lo âu trong cậu lớn hơn rất nhiều.
“Lần trước… anh bạn J kia hạ được con bọ dễ dàng thật… chẳng bù với mình lúc này…” Allan cười chua chát, trong khi vẫn đứng trước Yona để che chắn trong khi đi lùi.
Bang bang bang bang
“ĐÂY KHÔNG PHẢI LÚC MƠ MỘNG ĐÂU!”
Cide quát lên. Đến giây tiếp theo, một loạt hạt giống bắn ra như vũ bão từ những cái miệng của Monster cây lai bọ kia. Cả ba người bọn họ miễn cưỡng dùng súng bắn trả. Phần lớn hạt giống bị bắn chặn bởi những viên đạn điện cao áp của Allan và Yona, một vài hạt giống lẻ thì được Cide bắn trúng được. Những hạt giống vỡ vụn, chúng tung tóe thứ dịch lỏng bên trong và bay ra như mưa.
Kong kong kong
Allan đứng trước cả hai người kia và lấy thân mình chắn những mảnh vụn của hạt và chất lỏng. Tất nhiên, cả những hạt giống không ai kịp phá hủy thì bay thẳng vào người chàng trai. Những cú va chạm như búa bổ khiến người cậu bị choáng váng mà đẩy dần cậu ra sau. Những âm thanh kim loại va chạm chói tai liên tục vang lên, những vết lõm trên giáp cậu dần hình thành lỗ thủng. Còn phần kính của mũ sắt đã vỡ thành nhiều mảnh, chúng rơi loảng xoảng và nằm trên mặt đất ẩm mốc!
Bụp
“Anh Allan!”
Yona thét lên khi thấy anh trai của mình ngã xuống đất. Cô bé vội dùng tay còn lại hoạt động được mà kéo đi. Từng nhịp thở hình thành hơi nước từ miệng Allan, khuôn mặt thì đã bị nhuộm bởi một màu đỏ tươi của máu. Cơ thể chàng trai gần như không động đậy, nó không khác gì nhiên liệu cho sự hoảng sợ của Yona bùng cháy!
“Anh còn nghe em nói chứ, Allan!”
Đôi mắt Yona bắt đầu đọng lại những giọt nước. Cô bé vừa kéo, vừa ráng lay dậy người anh trai. Cô bé hy vọng Allan sẽ tỉnh lại, cũng như mong rằng mọi thứ chưa quá muộn để cứu vớt.
“Chết tiệt!”
Cide lấn át sự hoảng loạn của mình bằng sự tức giận tột cùng. Tiếng hét của người đàn ông Hunter đầy kinh nghiệm ấy như một sự đe dọa trước kẻ thù. Đó cũng là một cách để đè nén nỗi sợ, thứ bản năng liên tục thôi thúc từng dây thần kinh của anh vứt vũ khí để bỏ chạy! Dù có đeo trên mặt mình mặt nạ chống khí độc, nó là vẫn không đủ để Cide có thể thoái khỏi tình cảnh thập tử nhất sinh này.
“Vác gã đó lên vai rồi xách súng bắn trả đi!” Cide quát lên để đưa ra chỉ thị hữu dụng nhất thời điểm khẩn cấp hiện tại.
“V-vâng!”
Yona vội đặt Allan đang bất tỉnh lên đôi vai nhỏ bé của mình. Cô bé miễn cưỡng phải giữ thăng bằng để anh trai của mình không bị rơi xuống, tay còn lại phải miễn cưỡng bóp cò súng bắn trả.
BOOM
Monster bọ lai cây ấy miệng liên tục phun hạt giống như mưa, nó vừa bay cao lên trần rồi lượn ra sau lưng cả ba người họ. Một cơn mưa không có dù che, cả ba Hunter bị ướt đẫm bởi thương tích khắp người và khói bụi. Ba con người gục xuống mặt đất, xương cốt của Cide thi nhau gãy, các khớp kim loại của Yona thì gần như không còn nguyên vẹn.
Bấy giờ, Allan mới thấy rõ được xung quanh. Đôi mắt cậu sững sờ khi thấy Yona và Cide đang nằm run rẩy trên mặt đất. Cậu gồng toàn bộ cơ bắp mình để ráng nhướn người dậy, song cơ thể không còn sức lực để nghe lời cậu được nữa. Từng chi của cậu trở nên nặng như chì, từng cử động chậm chạp không thua gì sên bò. Khi chàng trai gamer đưa mắt lên, cậu thấy rằng các sợi dây leo của Monster đó đã quấn quan cả ba người.
“ …Vậy là mình sẽ bỏ mạng ở đây sao.” Nước mắt của Allan hòa lẫn với máu trên mặt, môi cậu thì mím chặt đầy nuối tiếc. “ Liệu có ai sẽ nhờ người đến cứu bọn mình đây… và nếu đây là chặng đường cuối của mình… thì thật không can tâm chút nào…”
Từng suy nghĩ bi quan chạy qua trong tâm trí cậu. Cơ thể bất lực như không còn năng lượng khiến những suy nghĩ ấy mãnh liệt hơn. Allan bắt đầu tự hỏi, liệu việc cậu có sức mạnh này là do toàn bộ may mắn cả đời của cậu đã dùng cạn? Hay đây là hệ quả việc cậu đã quá tự tin vào khả năng của bản thân?
“Xin lỗi… Yona…anh quá yếu để làm anh hùng… Elina… xin lỗi vì em đã không bảo vệ được Yona…”
Hai mí mắt Allan cũng dần nặng theo, chúng bị ý chí đã không còn và sức lực cạn kiệt đè xuống. Màn đêm giờ đây đã phủ lấy hoàn toàn tầm nhìn của cậu. Tâm trí thì đã buông xuôi, để không phải nghe thêm âm thanh mà Monster biến cả ba thành dinh dưỡng. Cậu đã sẵn sàng cho một cái chết sắp ập đến mình, trong lòng hy vọng rằng nó sẽ ít đau đớn nhất có thể…
--- ---
[Chào mừng tất cả các bạn đã đến với cuộc tuyển chọn của thần linh. Tôi là Albus, Demi-god thân thiện mọi nhà. Rất vui được gặp các bạn ~.]
Một giọng nói của người thiếu nữ cất lên, nó trong trẻo tựa tiếng suối và thánh thót hơn cả tiếng chim muông. Allan từ từ mở mắt ra, cậu sững sờ trước khung cảnh xung quanh. Hang tối ẩm mốc giờ đây đã không còn, dưới chân cậu là sàn nhà với gạch phẳng phiu, xung quanh thì sáng lóa vô cùng,. Cậu thấy mình đang đứng giữa một hành lang rộng thênh thang, tất cả đều mang một màu trắng tinh khiết không tì vết. Nó mang cho cậu cảm giác như đây là bên trong một tòa lâu đài, hoặc một ngôi đền với kiến trúc Europe.
“Hm?” Allan nhìn lại bản thân. Cậu nhận ra bộ giáp của mình đã lành lặn trở lại, cơn đau khắp người đã biến mất, sức lực cũng đã bình phục. “Phải rồi Yona, Cide!”
Chàng trai dáo dác nhìn xung quanh, cậu nhận ra hai người đồng hành của mình đang nằm trên sàn. Khi cúi xuống kiểm tra, cậu nhận thấy thương tích trên người họ đã không còn. Phần giáp trên bàn tay Allan biến mất đi, cậu chạm lên cổ Cide để kiểm tra mạch. Ngón tay cậu cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sang Yona, cậu thử áp tai lên mặt em gái mình, cậu nghe được âm thanh nho nhỏ của quạt gió của máy tính. Vì chẳng biết chính xác kiểm tra một robot thế nào, cậu chỉ có thể tạm thời an tâm khi em gái mình không còn thương tích và vẫn còn hoạt động.
Nhìn về phía cuối hành lang, cậu thấy một thiếu nữ với mái tóc trắng dài óng ả. Cô ấy đội một chiếc vương miện vàng lấp lánh, người thì đang ngồi trên một ngai vàng chạm khắc tinh xảo hình đầu rắn và cánh dơi. Cô ta vận trên mình bộ váy đỏ một mảnh với những đường nét vàng, trông nó không thua gì y phục được dùng trong tiệc lớn của người Western.
“Đây là đâu? Và làm thế nào tôi lại ở đây?”
“Đang có sự kiện gì à?”
“Đừng đùa chứ! Tôi không có tham gia vụ này!”
“Đây không phải là bắt cóc đấy chứ!”
“Tôi về được chưa, nhà còn bao việc ~.”
Nghe thấy những tiếng nói nháo nhào lên, Allan quay lại và thấy có rất nhiều người ở hành lang lớn này. Gái trai già trẻ hay các chủng tộc đều có, từ những người Elf có đôi tai nhọn, những người Dwarf với chiều cao khiêm tốn, những Dragonborn với đầu rồng và thân đầy vảy, hay Tiefling với làn da đỏ hoặc xanh lam cùng với cặp sừng trên đầu và đuôi phía sau. thậm chí có cả những Robot và những chủng tộc Beastfolk với ngoại hình động vật hình người. Mỗi người bọn họ một phản ứng khác nhau, tích cực, tiêu cực, cũng như chẳng mấy quan tâm. Khung cảnh và tình huống lúc này khiến Allan cảm thấy có chút hoang mang, không thật sự rõ chuyện gì đang diễn ra tại nơi này. Chí ít, cậu vẫn thấy an tâm vì cả nhóm của mình không phải trở thành phân bón tại chốn Dungeon.
[Mọi người bình tĩnh nào.] Cô gái ngồi trên ngai vàng cất tiếng, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt cô. [Để mọi người không phải đợi lâu. Tôi, Albus, sẽ vào thẳng vấn đề.]
Cô gái trẻ tự xưng là Demi-God Albus đó giải thích tiếp. Ánh sáng tỏa ra từ cô và biến đổi khung cảnh xung quanh. Cả căn phòng ngai vàng giờ đây tối mịt của trời đêm, nó được tô điểm bằng vô số vì sao lấp lánh. Ở phía dưới chân những người ở đó và Allan là hành tinh xanh Earth, nơi mà phần lớn bọn họ sinh sống.
Chú thích:
Skill issue: vấn đề kỹ năng
Demi-god: á thần
Western: phương tây
Beastfolk: người thú
Earth: trái đất.